KỈ NIỆM KHÓ QUÊN VỀ NGÀY 20-11
Mỗi ngày khi đứng trên bục giảng, nhìn vào đôi mắt trong veo cùng ý nghĩ 'không biết hôm nay chúng lại định giở trò gì nữa đây' của các em, chúng tôi lại mỉm cười…
Mỗi năm học, cứ đến tháng 11, trong các ngôi trường từ lớn đến nhỏ, từ thành thị đến nông thôn, từ vùng cao đến hải đảo… thầy và trò lại bận rộn, tất bật với các hoạt động cắm hoa, thể thao, văn nghệ… để chào mừng ngày lễ nhà giáo lớn nhất trong năm: 20-11, một ngày mà chủ đề luôn được nhắc đến và tôn vinh, đó là "lòng biết ơn".
Chúng ta thường theo cách nghĩ "một chiều" rằng học sinh biết ơn thầy cô, vì thầy cô là người có công chăm sóc, dạy dỗ, dìu dắt các em, trang bị tri thức cho các em vào đời…
Mà đôi lúc chúng ta không để ý một điều, chính những lúc các em đang tất bật với các hoạt động sôi nổi đó để hướng về thầy cô, thì ở một góc nào đó của ngôi trường, ở một góc lớp học, hay trên góc một hành lang trường học, hoặc có khi là dưới ghế đá gần một cái cây nào đó trong sân trường đầy nắng… là những ánh mắt đang nhìn các em với nụ cười dịu dàng, chất phác nhưng cũng rất lặng lẽ… Đó là người thầy, người cô với tâm trạng biết ơn các em học sinh của mình ngoài kia khôn tả.
Chúng tôi biết ơn các em vì màu áo trắng các em đang mặc, biết ơn tà áo dài thướt tha như bay lượn trong sân trường. Màu áo ấy, nó không rực rỡ như sắc màu của cuộc sống, nhưng nó đầy tinh khôi, nó bao bọc một cái gì đó đẹp đẽ, mong manh, yếu đuối mà chúng tôi cứ sợ nó bị phai màu và hoen ố đi. Một màu áo mà khi nó còn trong sân trường này, chúng tôi phải ra sức bảo vệ nó.
Chúng tôi biết ơn những tiếng cười đùa, những tụm năm, tụm ba của các em dưới gốc cây phượng già để cùng chơi đá cầu, nhảy dây, học bài, rồi rượt đuổi nhau với những tiếng la chí chóe mà nghe muốn "bể cái đầu".
Học sinh lớp 3A4 Trường tiểu học Bàng La tặng hoa chúc mừng cô giáo nhân Ngày Nhà giáo Việt Nam 20-11-2024.
Vì tất cả những điều đó, tôi mong tất cả các em hãy sống, hãy học, hãy vui, hãy buồn, hãy khóc, rồi hãy cười thật tươi vì tuổi học trò của chúng ta, vì thời áo trắng của chúng ta, cái thời mà nếu qua rồi thì sẽ không bao giờ quay trở lại.